Những đường chỉ tay có thể nói lên số phận của bạn. (Ảnh: Wikihow) Từ những đường chỉ tay, có thể nhìn ra ưu khuyết điểm, quá khứ thậm chí là tương lai của chúng ta. Nghệ thuật xem chỉ tay còn được gọi là tướng bàn tay, đã hình thành ở Châu Á mấy trăm năm qua.Alexandre Đại đế và thầy của ông là nhà triết học Hi Lạp cổ đại Aristotle từng nói: “Những đường chỉ được viết vào bàn tay con người không có nguyên nhân nào cả. Nó nói lên tính cách và vận mệnh của chủ thể”.Các thầy thuốc của Hi Lạp cổ đại thậm chí còn dùng tướng bàn tay để chữa bệnh cho các bệnh nhân.
Mark Twain, Stephen Grover Cleveland, Thomas Alva Edison cũng tán thành với nghệ thuật xem tướng bàn tay, các danh nhân này cũng từng đến thăm và học hỏi thuật xem chỉ tay Ấn Độ của Cheiro.
Tuy nhiên, muốn hiểu được những đường chỉ tay, chúng ta không nhất thiết phải tìm đến một thầy bói hay chuyên gia, bạn có thể tự tham khảo những điều cơ bản trong bài viết này.
Để bắt đầu, bạn hãy mở rộng hai bàn tay ra.
(Ảnh: Internet)Nếu chỉ tay ở hai bàn tay khác nhau, điều này có nghĩa là bạn luôn cố gắng nỗ lực để thay đổi bản thân.
Hãy xem đến bàn tay thuận của bạn, tìm đường tâm đạo, đường trí đạo, đường sinh đạo, đường sự nghiệp.
Xem tướng bàn tay: các đường chính trên tay (Ảnh: Internet) Trước tiên hãy xem đường tâm đạo hay còn gọi là đường tình cảm đường tình duyên:
Xem tướng bàn tay: đường tâm đạo (Ảnh: Internet)
Nếu đường chỉ tay từ bên cạnh kéo dài đến dưới ngón trỏ: Bạn rất hài lòng với cuộc sống tình cảm hiện tại.
Nếu đường chỉ tay từ bên cạnh nối đến dưới ngón giữa: Bạn là người khá ích kỷ trong tình yêu.
Nếu đường chỉ tay từ bên cạnh kéo dài đến giữa và dừng lại ở chính giữa ngón: Bạn dễ dàng sa vào lưới tình.
Đường chỉ tay thẳng và ngắn: Bạn không phải là một người lãng mạn.
Đường chỉ tay sát với các ngón tay: Bạn là người vô cùng nhiệt tình, nhưng đôi khi rất hay đố kị người khác.
Đường chỉ tay vắt ngang lòng bàn tay: Bạn rất biết cách che giấu suy nghĩ và cảm xúc.
Đường chỉ tay giao với đường sinh đạo: Bạn dễ bị tổn thương trong chuyện tình cảm.
Đường chỉ tay hướng lên phía ngón trỏ: Bạn chính là một kẻ si tình ngốc nghếch.
Đường chỉ tay song song với đường trí đạo: Bạn rất giỏi trong việc khống chế những suy nghĩ của mình.
Đường chỉ tay lượn sóng: Bạn là người có sức lôi cuốn với người khác giới, nhưng lại thiếu mất một tình yêu chân thành.
Đường tâm đạo đứt đoạn: Hẳn là bạn đã trải qua một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
Đường chỉ tay kéo dài: Bạn chính là một lãng tử, bạn khó mà có tình cảm thật lòng với ai đó.
Tiếp theo là đường trí đạo hay còn gọi là đường trí tuệ, đường học hành, công danh:
Xem tướng bàn tay: đường trí đạo (Ảnh: Internet)
Đường trí đạo hơi ngắn: Bạn thích đạt được thành tựu thực chất.
Đường trí đạo thẳng và nằm ngang lòng bàn tay: Bạn là một nhà tư tưởng có logic.
Đường trí đạo lượn sóng hoặc gấp khúc: Bạn không có sự chú tâm, luôn mơ tưởng, bay bổng.
Đường trí đạo vòng hướng xuống dưới: Bạn là người rất sáng tạo, hơn nữa rất được người khác tín nhiệm.
Đường trí đạo tách ra từ đường sinh đạo: Bạn ưa mạo hiểm và luôn thích thú khám phá những đồ vật mới lạ.
Phía trên có những vòng tròn nhỏ: Bạn từng trải qua rất nhiều nguy cơ về tình cảm.
Có nhiều giao điểm: Luôn đưa ra được những quyết định quan trọng.
Bây giờ hãy xem đến đường sinh đạo của bạn nhé (còn gọi là đường sống hoặc đường đời)!
Xem tướng bàn tay: đường sinh đạo (Ảnh: Internet)
Đường sinh đạo thô và sâu: Bạn luôn có yêu cầu và theo đuổi đối với cuộc sống.
Đường sinh đạo nông và nhạt: Bạn không phải là mẫu người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Đường sinh đạo ngoằn ngoèo: Đường sinh đạo của bạn càng cong, chứng tỏ ý trí của bạn càng kiên cường.
Đường sinh đạo càng thẳng: Chứng tỏ bạn càng thận trọng.
Đường sinh đạo đứt đoạn: Trong cuộc sống của bạn có thể xảy ra nhiều biến động lớn.
Đường sinh đạo có nhiều vòng tròn nhỏ: Có thể bạn thường xuyên phải nằm viện hoặc bị thương.
Bạn có nhiều đường sinh đạo: Bạn đúng là một người vô cùng nhanh nhẹn, hoạt bát.
Cuối cùng hãy cùng xem đường sự nghiệp, công danh của bạn:
Xem tướng bàn tay: đường sự nghiệp công danh (Ảnh: Internet)
Đường sự nghiệp rõ và thẳng: Thể hiện bạn có một công việc và cuộc sống rất rõ ràng.
Đường sự nghiệp nhạt nhòa: Bạn không hài lòng với công việc hiện tại.
Đường sự nghiệp có nhiều đường cắt qua: Sự nghiệp của bạn khá bấp bênh, lúc lên lúc xuống.
Đường sự nghiệp cắt đường sinh đạo: Bạn là người độc lập và có trí tiến thủ.
Đường sự nghiệp từ giữa kết hợp với đường sinh mệnh: Bạn luôn biết hi sinh bản thân để giúp đỡ người khác.
Đường sự nghiệp từ ngón cái đi qua đường sinh mệnh: Bạn luôn nhận được sự ủng hộ hết mình của bạn bè và người thân.
Vậy là thông qua 4 đường cơ bản, bạn đã có thể dự đoán về tính cách và con đường tương lai của mình. Dù sao đi nữa, hãy luôn nhớ rằng “vận mệnh nằm trong tay bạn” đều đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Thông qua hành vi, tu tâm tính, làm điều tốt, một người có thể cải biến rất nhiều vận mệnh của bản thân.
Bà Thái Anh Văn thắng cử, nay trở thành nữ tổng thống đầu tiên của Đài Loan.
Bà Thái, 59 tuổi, là đại diện của Dân Tiến Đảng (DPP) vốn chủ trương độc lập khỏi Trung Quốc.
Tuy bà chưa tỏ rõ quan điểm nhưng các phe đối lập nói quan hệ giữa Đài Loan với Trung Quốc sẽ xấu đi bởi bà không thừa nhận chính sách “một Trung Quốc”.
Bắc Kinh luôn coi hòn đảo này là một tỉnh ly khai và đe dọa sẽ dùng vũ lực để lấy lại nếu cần.
Ông Chu Lập Luân (Eric Chu) ứng viên của Quốc Dân Đảng đương quyền đã thừa nhận thất bại.
Ông Chu đã chúc mừng bà Thái và tuyên bố ông rời khỏi chức vụ lãnh đạo Quốc Dân Đảng. Thủ tướng Đài Loan Mao Trị Quốc cũng từ chức.
Kỳ bầu cử diễn ra chỉ vài tháng sau cuộc gặp gỡ lịch sử giữa các lãnh đạo của Đài Loan và Trung Quốc.
Tuy nhiên, tại Đài Loan thì cả vấn đề kinh tế lẫn mối quan hệ với Bắc Kinh đều đóng vai trò quan trọng, tác động tới lựa chọn của cử tri, phóng viên chúng tôi nói.
Quốc Dân Đảng đã nắm quyền hầu hết thời gian suốt 70 năm qua và đã có những cải thiện trong quan hệ với Bắc Kinh. Chiến thắng của bà Thái lần này mới chỉ là chiến thắng lần thứ hai của Dân Tiến Đảng.
Trước đó là chiến thắng của ông Trần Thủy Biền, người theo đường lối Đài Loan độc lập – trong thời gian ông Trần làm tổng thống, từ 2000 đến 2008, căng thẳng dâng cao trong quan hệ với Trung Quốc.
Bà Thái nói bà muốn “duy trì trạng thái hiện thời” với Trung Quốc.
Bà trở thành chủ tịch Dân Tiến Đảng vào năm 2008, sau khi đảng này đối diện với một loạt các cáo buộc tham nhũng.
Bà đã thua trong cuộc tranh cử tổng thống hồi 2012 nhưng sau đó đã dẫn dắt đảng giành được chiến thắng trong các kỳ bầu cử địa phương. Bà giành được ngày càng nhiều sự ủng hộ từ công chúng, một phần nhờ vào sự không hài lòng rộng khắp của người dân đối với cách thức Quốc Dân Đảng và Tổng thống Mã Anh Cửu xử lý kinh tế, làm tăng thêm khoảng cách giàu nghèo trong xã hội.
Cuộc bầu cử hôm thứ Bảy diễn ra sau cuộc họp lịch sử giữa Tổng thống Mã Anh Cửu và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Singapore hồi tháng Mười Một để có các cuộc thảo luận mang tính biểu tượng – là lần gặp gỡ đầu tiên sau hơn 60 năm qua.
Ông Chu Lập Luân, 54 tuổi, là thị trưởng thành phố Tân Đài Bắc (New Taipei City) và đã trở thành chủ tịch đảng hồi tháng Mười.
Quốc Dân Đảng nay đang có nguy cơ lần đầu tiên trong lịch sử bị mất đa số ghế trong Quốc hội.
Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Đó là ý kiến của dân Hà Nội, tiêu biểu là Tiến Sĩ Nguyễn Quang A. Ông Nguyễn Quang A viết rằng người dân “không thể ủng hộ bất cứ kẻ nào có thái độ và việc làm nhằm duy trì chế độ độc tài, làm tay sai bán nước; … cũng không thể ủng hộ bọn tham nhũng, trục lợi.” (hai bọn này rất có thể (chỉ) là một). Nói đến các lãnh tụ Cộng Sản bây giờ là người dân nghĩ ngay tới những chữ độc tài, đàn áp dân lành, tay sai Trung Cộng, tham nhũng, trục lợi… Các lãnh tụ Cộng Sản giành giật cái ghế, anh nào cướp được sẽ có quyền độc tài, làm tay sai cho Trung Cộng, được cơ hội tham nhũng, trục lợi nhiều hơn anh kia. Đối với người dân ngoại cuộc thì, cứ mặc kệ cho họ “choảng nhau,” (choảng nhau là tiếng Hà Nội, Nguyễn Quang A viết).
Ông Nguyễn Quang A đề nghị, những trận đòn bẩn thỉu của các lãnh tụ đảng đánh nhau là dịp cho chúng ta nhắc nhở mọi người, kể cả các đảng viên Cộng Sản, thấy rõ nó “khốn nạn” – đáng ghê tởm. Quan trọng hơn, nên giúp mọi người thấy rõ “nguyên nhân của hiện tượng này” là tình trạng “độc quyền chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.”
Độc quyền chính trị của một đảng làm cho cả nước phải chứng kiến các lãnh tụ phun máu vào mặt nhau. Cảnh giành giật bẩn thỉu này không chỉ diễn ra ở cấp cao nhất. Từ tỉnh, huyện đến xã đều như vậy, người dân phải thở không khí ô uế đó hơn nửa thế kỷ nay rồi. Trước đây những cuộc giành giật giữ được tương đối kín đáo vì đảng cộng sản có thể làm lén lút khi đã kiểm soát tất cả các phương tiện truyền thông. Thời đại Internet đã thay đổi tất cả. Cho nên những thủ đoạn ô uế được trưng bầy công khai.
Nhưng tội làm ô uế môi trường chính trị còn là một tội nhẹ. Cái tội lớn nhất của đảng Cộng Sản là, từ hơn nửa thế kỷ qua, là cản trở không cho nước Việt Nam tiến bộ, vì họ độc chiếm quyền hành chính trị. Độc quyền chính trị làm cho kinh tế khó phát triển. Đó là một bài học chung của nhân loại trong mấy thế kỷ vừa qua. Tất cả các nước kinh tế phồn thịnh đều sống trong chế độ tự do dân chủ. Các nước độc tài thì trước sau kinh tế cũng tắc nghẽn. Giữa các nước cùng gốc La Tinh, những nước dân chủ như Pháp, Ý giầu hơn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha độc tài. Kinh tế Tây Đức vượt xa Đông Đức dù cùng một tiếng nói, cùng một văn hóa, cũng vì chế độ chính trị. Nước Việt Nam thua kém lân bang, đặc biệt là thua những nước có cùng một truyền thống văn hóa Á Đông, từ Nhật Bản, Nam Hàn, Hồng Kông, Đài Loan, cho tới Singapore. Tất cả chỉ vì chế độ Cộng Sản.
Tại sao chế độ chính trị ảnh hưởng tới phát triển kinh tế như vậy? Chúng ta có thể coi một thí dụ cụ thể, do hai nhà kinh tế Daron Acemoglu và James Robinson kể trong cuốn “Tại sao các nước thất bại: Nguyên nhân của Quyền lực, Thịnh vượng và Nghèo khó” (Why Nations Fail: The Origins of Power, Prosperity, and Poverty).
Từ chương đầu cuốn sách, Acemoglu và Robinson đã so sánh hai quốc gia nằm sát bên nhau là Mexico và Hoa Kỳ. Dân Mexico nổi lên giành độc lập hơn 40 năm sau dân Mỹ. Nhưng kinh tế Mỹ đã phát triển lên hàng nhất thế giới, còn Mexico chịu nghèo nàn cho tới bây giờ. Nguyên nhân lớn nhất là dân Mỹ đã thí nghiệm lập ra các định chế chính trị dân chủ ngay từ thế kỷ 17, trước khi độc lập, còn dân Mexico thì đến thế kỷ thứ 20 mới bắt đầu, nhưng vẫn còn bị trói buộc trong một truyền thống “cát cứ, bóc lột” do người Tây Ban Nha lập ra từ thế kỷ 16.
Những di dân từ Anh tới thuộc địa Mỹ Châu may mắn vì họ được sống trong những vùng đất rộng mênh mông, nếu không ưng ý ai cũng có thể đi tìm nơi khác lập nghiệp. Nhờ thế họ không bị lệ thuộc vào các quan chức triều đình cũng như các đại địa chủ nắm quyền. Quan quân của vua Anh không nô lệ hóa được thổ dân (Da Đỏ). Thổ dân Mexico thì vốn đã bị bóc lột từ trước khi người Châu Âu tới. Sau, họ tiếp tục phải làm việc như nô lệ vì giới quý tộc của họ bị người Tây Ban Nha khuất phục. Chế độ bóc lột đó tiếp tục đối với cả người Tây Ban Nha di cư; trở thành một định chế “cát cứ và bóc lột” tồn tại cho đến gần đây.
Tại Bắc Mỹ, tình hình khác hẳn. Từ đầu thế kỷ 17, dân định cư ở Maryland, Virginia đã đòi được quyền họp các nghị viện phản ảnh ý kiến của dân. Sang thế kỷ 18 đến lượt dân South Carolina cũng giành được quyền tham dự vào việc cai trị, tước bỏ đặc quyền của các đại địa chủ, nửa thế kỷ trước khi nước Mỹ tuyên bố độc lập.
Đầu thế kỷ 19, khi vua Tây Ban Nha bị quân Pháp lật đổ, một nhóm người đã đứng ra ban bố Hiến pháp Cádiz, trao quyền chính trị cho dân. Nhân cơ hội đó, giới quý tộc ở Mexico cũng lật đổ các quan chức Tây Ban Nha. Cuộc cách mạng do Miguel Hidalgo lãnh đạo; nhưng ông ta lại chống Hiến Pháp Cádiz, không cho phép người dân thường được tham dự vào chính trị. (Việc lập tượng cho Miguel Hidalgo ở công viên Mile Square, quận Cam làm nhiều người gốc Mexico ngạc nhiên, vì ông ta vốn chống lại chế độ dân chủ!) Giới quý tộc tiếp tục thao túng, không thiết lập các định chế dân chủ cho dân quyền tham dự việc chính trị. Vì thế, suốt hai, ba thế kỷ, kinh tế Mexico không thể phát triển như nước Mỹ.
Acemoglu và Robinson nêu lên những thí dụ rất cụ thể. Một người Mỹ có sáng chế nào sẽ được trao “tác quyền” (patent), có thể lập một xí nghiệp khai thác sáng kiến của mình. Không có tiền, có thể đi vay các ngân hàng. Trong đầu thế kỷ 19, phần lớn các “patent” ở nước Mỹ là do những người dân tầm thường làm ra, họ chỉ học đến tiểu học hay không được đi học (Edison là con thứ bẩy của một gia đình nghèo, đã được công nhận 1,093 tác quyền, ông lập ra công ty General Electric). Những doanh nhân này vay vốn dễ dàng vì có nhiều ngân hàng. Năm 1818 nước Mỹ có 338 ngân hàng, năm 1914 có 27,864 ngân hàng! Các ngân hàng Mỹ chiều khách vì họ cạnh tranh ráo riết, người vay trả lãi suất thấp, dễ kinh doanh hơn. Ở Mexico năm 1910 mới có 42 ngân hàng; trong đó hai ngân hàng lớn chiếm 60%, gần như chiếm độc quyền!
Tại sao nước Mỹ có những cơ hội thuận lợi cho doanh nhân như vậy? Acemoglu và Robinson giải thích là nhờ chế độ dân chủ. Người cầm quyền đặt ra luật lệ bảo đảm patent, tác quyền phải được tôn trọng. Họ đặt ra luật lệ buộc các xí nghiệp và ngân hàng phải cạnh tranh công khai, thẳng thắn. Tại sao các nhà chính trị lại hành động như vậy? Vì nếu họ làm ngược lại thì sẽ thất cử! Chế độ tự do dân chủ đã thiết lập các định chế bảo đảm tài sản (trong đó có quyền sở hữu trí tuệ) và bảo đảm cạnh tranh tự do. Đó là nguyên nhân khiến nước Mỹ tiến nhanh hơn Mexico!
Tại Việt Nam, đảng Cộng Sản chiếm độc quyền cai trị từ thập niên 1940 đến nay. Các đảng viên được ưu đãi, ai muốn thăng tiến trong xã hội thì phải vào đảng. Đảng độc quyền kinh doanh, độc quyền ngân hàng, độc quyền cả văn hóa, thông tin. Thiếu những định chế dân chủ, kinh tế phải đi theo đường Mexico, không thể làm như dân Mỹ.
Sau đại hội thứ 12 của đảng Cộng Sản, dù Dũng ăn tươi Trọng hay Trọng làm thịt Dũng, thì Cộng Sản vẫn là Cộng Sản! Cho nên, Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Người dân Việt Nam không trông chờ gì ở kết quả “bàu bán” trong đảng Cộng Sản. Ngược lại, như ông Nguyễn Quang A đề nghị, mọi người Việt Nam nên nhân các cuộc bầu cử Quốc Hội và hội đồng nhân dân sắp tới, “Chuẩn bị ứng cử, giám sát, phê phán, phản đối, chống mọi việc làm cướp quyền của nhân dân.” Đó là cuộc cách mạng thế kỷ 21, để sau cùng có thể xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản. Hết Cộng Sản nước Việt Nam mới tiến được.
Sáng ngày 14/1/2016 tôi đến trụ sở Công an phường trình diện theo định kỳ. Bên công an chỉ có hai người, một từ Công an TPHCM và một từ Bộ Công an. Bên Ủy ban nhân dân phường vẫn anh cán bộ phụ trách tư pháp lập biên bản buổi làm việc như thường lệ.
Tôi hỏi vì sao cô Phó Chủ tịch phường kiều diễm không đến dự, các anh cho biết: “Chị ấy đi tập huấn cuối năm, các lãnh đạo phường đều đi cả.” Tôi buồn rầu đáp: “Lẽ ra cô nàng nên ở đây tập huấn cho tôi thì hơn, tôi cũng cần tập huấn,” rồi thầm nghĩ: “Tôi và nàng nên “tập huấn” nhau từ từ là vừa rồi!” Mọi người đều cười, vì lời đáp của tôi, chứ không phải vì ý nghĩ thầm kín đen tối ấy.
Mở đầu, một anh an ninh nói: “Hôm nay chưa phải là buổi trình diện cuối cùng của anh, vì ngày 5/2/2016 chúng tôi dự định gặp anh chính thức một lần nữa để trao quyết định kết thúc quản chế của Cơ quan thi hành án cho anh. Những buổi làm việc thế này chúng tôi rất vui được nghe lời góp ý thẳng thắn của anh về các vấn đề pháp luật, kinh tế và xã hội. Hy vọng trong tương lai anh vẫn tiếp tục đóng góp như vậy.”
Tôi cám ơn thiện ý của các anh và bày tỏ ý muốn duy trì mối quan hệ với chính quyền để đôi bên có cơ hội thông hiểu nhau nhiều hơn. Một anh nói: “Chúng ta sẽ gặp nhau như những người bạn và trò chuyện thoải mái hơn bây giờ, dù có thể vẫn còn nhiều khác biệt.” Tôi tán thành suy nghĩ đó của anh.
Anh khác nói: “Chúng tôi sẽ hỗ trợ anh trong công việc sau này và nếu anh có bất cứ yêu cầu nào, hãy cho chúng tôi biết. Anh trở lại công việc tư vấn luật chắc chắn sẽ mang lại nhiều lợi ích cho nhà nước và doanh nghiệp. Hy vọng khi nào chính quyền cần anh góp ý hoặc tư vấn các vấn đề pháp lý, anh sẽ vui lòng cộng tác.” Tôi trả lời: “Thật sự tôi vui mừng vì đề nghị này của anh và tôi sẽ quay lại nghề luật sư dù không còn chứng chỉ hành nghề nữa.”
Anh ấy nói tiếp: “Chúng tôi sẽ giúp nếu anh chú tâm làm việc mà không dính dáng đến các hoạt động chính trị. Anh nên nghĩ đến mẹ già và các con thơ của anh nhiều hơn. Họ cần anh, còn chính trị không có lợi cho cuộc sống của anh hiện tại. Tốt hơn hết chỉ tập trung vào nghề nghiệp chuyên môn của anh thôi. Đây là lời góp ý chân thành của chúng tôi.”
Anh khác bảo: “Anh nên lấy trường hợp anh Nguyễn Văn Đài làm gương nếu còn ý định hoạt động chính trị. Đừng nghĩ rằng ai từng đi tù thì sẽ không bị bắt lại. Anh phải biết cân nhắc, vào trong đó chẳng làm được gì đâu. Nhân tiện, anh nghĩ gì về vụ anh Đài mới đây? Chúng tôi thấy anh kêu gọi trả tự do cho anh Đài nhiệt thành lắm.”
Tôi đáp: “Tôi thực sự ngạc nhiên về việc bắt lại anh Nguyễn Văn Đài theo Điều 88 của Bộ luật hình sự. Các bài viết trên facebook và nội dung trả lời phỏng vấn của anh Đài rất ôn hòa và không thể bị xem là tuyên truyền chống nhà nước. So với nhiều tiếng nói thẳng thắn công khai trên các phương tiện truyền thông gần đây, anh Đài luôn tỏ thái độ nhẹ nhàng hơn. Nếu anh ấy bị bắt theo Điều 79 về hoạt động nhằm lật đổ chính quyền, thì trước khi bình luận tôi cần xem tài liệu thu thập và kết quả điều tra của cơ quan an ninh. Còn đối với Điều 88, tôi có thể nói ngay rằng quan điểm ôn hòa mà anh ấy trình bày không thể cấu thành hành vi vi phạm luật. Tôi còn nghĩ anh ấy bị bắt vì lý do nào khác, chứ thực ra Điều 88 chỉ là cái cớ.”
Các anh an ninh trả lời: “Chúng tôi cũng như anh đều chưa xem tài liệu thu thập và kết quả điều tra của cơ quan an ninh để khẳng định điều gì, nhưng biết đâu do anh Đài tổ chức các lớp học truyền bá tư tưởng chống nhà nước cho các học viên tham dự, nên cơ quan an ninh đã có đủ bằng chứng trước khi quyết định bắt (?)” Tôi cắt ngang: “Tôi và mọi người đều mong cơ quan an ninh công bố các bằng chứng thật để dư luận đánh giá, và cho đến lúc đó, tôi vẫn nhận định rằng đây là sự bắt giữ tùy tiện.”
Một anh chuyển sang vấn đề ngược đãi anh Trần Huỳnh Duy Thức trong tù, hỏi tôi rằng: “Anh lấy thông tin về sự ngược đãi đó ở đâu?” Tôi bảo: “Từ facebook mang tên Trần Huỳnh Duy Thức của gia đình anh ấy.” Anh an ninh giải thích: “Chúng tôi nghe nói ở trong tù anh Thức muốn viết một bản góp ý về các vấn đề chính trị, kinh tế và xã hội nhân sự kiện Đại hội Đảng sắp tới, nhưng giám thị trại giam từ chối, vì cho rằng anh Thức chỉ có thể góp ý về tình hình trong trại giam mà thôi, chứ chuyện Đại hội Đảng thì một phạm nhân không có quyền góp ý. Thế là anh Thức phản ứng, cho rằng như vậy là vi phạm nhân quyền, khiến đôi bên căng thẳng. Tuy nhiên anh Thức vẫn được tạo điều kiện gặp gỡ gia đình bình thường hàng tháng, và không có sự ngược đãi nào như anh phản đối!”
Tôi nhận xét: “Anh nói sao thì tôi hay vậy, vì chẳng có gì công khai, nhất là trong môi trường trại giam ở Việt Nam. Tôi nghĩ anh Thức đã phản ứng đúng, nếu quả thật như thế, và có lẽ ông giám thị trại giam đã áp đặt những biện pháp ngược đãi sau khi anh Thức tỏ thái độ chống lại. Tất nhiên ông ta chẳng bao giờ thừa nhận việc đó. Tôi luôn tin tưởng và ủng hộ mọi điều anh Thức làm.”
Anh an ninh chuyển đề tài, hỏi một câu giống ở các buổi trình diện trước đó: “Anh có nghe dư luận thế nào về nhân sự Đại hội Đảng sắp tới không?” Tôi trả lời: “Tất cả thông tin về nhân sự đều chỉ là đồn đoán. Tôi đã nêu rõ quan điểm của mình rằng đó là việc của các đảng viên cộng sản, vì người dân chẳng có quyền lựa chọn nào ở đây. Nó hoàn toàn khác và trái với các cuộc bầu cử dân chủ thông thường.”
Anh ấy hỏi tiếp: “Nhưng theo anh nghĩ ai là nhà lãnh đạo xứng đáng nhất?” Tôi đáp: “Thật khó nói vì tôi chẳng có quyền lựa chọn, vả lại cũng chẳng ai xứng đáng làm lãnh đạo quốc gia, nhưng anh hỏi thì tôi nêu ý kiến của mình. Giữa những gương mặt lãnh đạo của Đảng Cộng sản, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nổi trội và phù hợp với tình hình đất nước hiện nay hơn cả.” Anh an ninh quay sang anh cán bộ phụ trách tư pháp ra dấu đề nghị ghi ý kiến này của tôi vào biên bản.
Buổi làm việc kết thúc sớm hơn thường lệ. Cánh cửa hé mở, anh cảnh sát khu vực bước vào cười chúc mừng tôi: “Sắp hết quản chế, nên chắc hết bị “khủng bố” hả anh?” Ý anh ấy nhắc đến cách tôi gọi đoàn kiểm tra nhân khẩu vào nhà tôi ban đêm cách đó gần hai tuần lễ. Tôi bật cười: “Anh xem facebook của tôi cẩn thận quá!” Anh ấy trề môi: “Chúng tôi kiểm tra nhân khẩu cả khu chung cư theo đợt mà anh bảo là khủng bố (!)” Tôi đáp: “Tôi mong sau này không đến nỗi bị khủng bố như thế nữa!”
Ngày 5/2/2016 tôi sẽ đến phường trình diện lần cuối, loạt ký sự này còn một kỳ nữa cũng kết thúc, mong hôm đó cô nàng Phó Chủ tịch sẽ đến dự, mang ngọn gió xuân và chút hương hoa cho ngày gần cuối năm âm lịch. Những mong nàng cũng sẽ cùng bàn chương trình “tập huấn” với tôi sau này. Biết đâu trong tương lai tôi sẽ lại cho ra đời loạt bài “tập huấn ký sự” có nhiều pha mùi mẫn, cả những màn lâm ly bi đát, và sẽ không còn cảnh hỏi đáp, mà thay vào đó là những lời oanh vàng thỏ thẻ trao qua gửi lại, lãng mạn hơn chăng? Thỏ, hãy đợi đấy!
Hội Nghị TW 14 kết thúc trong sự xôn xao của dư luận về phe này thắng phe kia thua trong nội bộ Đảng CSVN vì tranh cử chiếc ghế Tổng Bí Thư.
Tuy nhiên lần này khác với các tiền lệ trước. Ba Mươi vẫn chưa là Tết!
Ở các kỳ đại hội đảng trước vẫn có sự tranh chấp, nhưng nó nhanh chóng kết thúc vì đó chỉ là tranh chấp nhân sự chia ghế và các bên tham gia có thể thỏa hiệp vì không có mâu thuẫn tư duy thân tư bản hay thân cộng sản.
Khi đó mạng xã hội chưa phát triển, nên đảng ít bị dư luận soi mói do dễ bưng bít thông tin.
Dù ít dù nhiều, với tác dụng của mạng xã hội hiện nay, cũng gây tác dụng phần nào đó vào quyết định của đảng.
Dù nhiều người nói “quần chúng ngoài đảng” có nói gì thì cũng không ảnh hưởng vào đảng, nhưng tôi e rằng không phải.
Nếu không có tác dụng thì vì sao có nhiều thông tin lọt lộ ra để dùng “quần chúng bên ngoài “ gây sức ép cho nhau lên các phe phái bên trong đảng.
Theo các thông tin đề cử bầu bán cái ghế Tổng Bí Thư thì hiện nay phe này thắng thế phe kia thất thế, tuy nhiên đó chỉ là các trận giao hữu từ Hội Nghị TW 12 đến nay.
Trận chính thức là Đại Hội Đảng 12 vẫn chưa khai mạc, và chuyện kèo dưới thắng ngược hay kèo trên áp đảo vẫn còn là ẩn số.
Tranh chấp đường lối
Như các bài viết trước về đảng, tôi có nói rằng quần chúng nhận định trong đảng lúc này có sự tranh chấp đường lối giữa các phe “thân Trung Quốc” và “phe thân Mỹ”.
Và đến nay qua nhiều phân tích của các học giả tên tuổi am hiểu nội tình Việt Nam cho thấy góc nhìn này của quần chúng xác đáng.
Tôi nhắc lại chuyện này để đưa độc giả về cội nguồn của nó.
Ngày nào mà còn các cường quốc lớn như Mỹ, Trung Quốc… tranh giành ảnh hưởng để thu lợi ích thì ngày đó còn có các phe thân này thân kia trong nội bộ các nước nhỏ yếu hơn.
Do chiến lược phát triển tranh giành các khu vực địa – chính trị khác nhau của các nước lớn qua từng thời kỳ mà các nước nhỏ được yên ổn hay xào xáo trong từng giai đoạn.
Vấn đề bàn về đảng CSVN bây giờ không cần nhìn là phe nào thắng hay thua nữa.
Gác qua chuyện phe nhóm, thì vấn đề mà đảng CSVN, vì là lực lượng duy nhất lãnh đạo đất nước và xã hội, bất kể phe nào trong đó cũng phải chịu trách nhiệm về tương lai đất nước.
Việt Nam đã, đang và sẽ còn nằm trong sự tranh giành ảnh hưởng của các cường quốc.
Thành ra dù phe thân Mỹ hay phe thân Trung Quốc thắng cử kỳ này, cũng sẽ phải giải bài toán Việt Nam đi về đâu giữa hai cường quốc.
Đó mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn từ Trung Quốc
Trung Quốc là nước lớn, nhu cầu bành trướng là nhu cầu bản chất hiện hữu, tuy nhiên Trung Quốc bị nhiều cản trở địa-chính trị trong bành trướng. Xin mời các bạn nhìn lên bản đồ thế giới.
Nếu Trung Quốc bành trướng về phía Bắc thì cũng gặp một trở ngại hùng mạnh là Nga, và một trở ngại thiên nhiên là băng tuyết lạnh lẽo.
Về phía Đông, Trung Quốc bành trướng ra thì gặp Nhật, một dân tộc giỏi và một đất nước giàu mạnh, e rằng cũng khó, và cũng có chướng ngại là biển.
Về phía Tây, Trung Quốc bành trướng ra thì gặp các nước thuộc khối SNG cũ, vốn cũng tách ra từ cường quốc quân sự Liên Xô, cũng không dễ ăn, và gặp trở ngại thiên nhiên là sa mạc
Với vị trí địa lý đó, e rằng việc bành trướng ra ba hướng trên là điều mà các đời lãnh đạo Trung Quốc không chọn để làm vì khó khăn quá. Như vậy chỉ còn phía Nam và ra biển Đông là thuận lợi.
Việt Nam, vì vị trí địa lý sát Trung Quốc, thiên nhiên phù hợp, sẽ là lựa chọn gần như duy nhất trong sách lược thôn tính về phương Nam của Trung Quốc. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc “đi xuyên qua Việt Nam”.
Lịch sử đã chứng minh các đời đế vương phong kiến của Trung Quốc đều đã thấy và làm điều này. Chỉ là ngày nay không thể lộ liễu xâm lăng bằng quân sự, nên phải chọn các cách lấn từ từ, âm thầm tiến tới.
Theo quy luật bành trướng, quy luật thiên triều-chư hầu, nếu không thể phát động xâm lăng nhanh, ồ ạt bằng quân sự thì việc hậu thuẫn cho chính quyền nước chư hầu để “khai thác” chư hầu phục vụ thiên triều là chuyện vốn dĩ phải làm.
Và đây cũng chính là cội nguồn của ra đời của “phe thân Trung Quốc” trong chính quyền Việt Nam. Từ cổ đại đến hiện tại, các triều đại đều có “phe thân Trung Quốc” và hiện tại bây giờ cũng thế, đó là quy luật mà!
Lịch sử đã có thời gian để chỉ ra những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống… là “phe thân Trung Quốc”. Hiện tại thì lịch sử chưa đủ thời gian để thẩm định cho thời kỳ này, nhưng sau này lịch sử dĩ nhiên cũng sẽ chỉ ra được ai là những Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc của Việt Nam thời kỳ hiện đại.
Nhìn từ Hoa Kỳ
Mỹ hiện nay là cường quốc mạnh nhất trên thế giới. Mạnh thì dĩ nhiên trật tự bàn cờ thế giới Mỹ phải tham gia để tìm kiếm lợi ích phục vụ cho mình.
Kẻ mạnh không thể để kẻ khác vươn lên đe dọa mình. Trung Quốc đã trở thành một đối trọng có thể đe dọa Mỹ, nên Mỹ phải kiềm chế. Dĩ nhiên Mỹ thấy Trung Quốc chỉ còn cửa bành trướng ra Biển Đông và về phía Nam, đi ngang qua Việt Nam. Nên Mỹ hiểu ngăn chặn Trung Quốc ở ngay biên giới Việt-Trung là hợp lý nhất.
Tranh chấp Biển Đông giữa Việt Nam-Trung Quốc thì Mỹ không muốn tham gia nhiều. Chẳng qua các tàu hàng của Mỹ phải chở hàng đi qua khu vực này, nên Mỹ chỉ đưa ra “lời khuyên” là các nước tranh chấp làm gì làm, phải giữ an toàn hàng hải cho tư bản phương Tây chở hàng buôn bán.
Người ta nói nhiều về chiến lược “xoay trục” của Mỹ về Châu Á-Thái Bình Dương nhưng ít ai nghĩ về cái gì là trọng tâm của nó. Trọng tâm của chiến lược này chính là Kênh Đào Kra xuyên qua Thái Lan, nối vịnh Thái Lan vào Ấn Độ Dương. Tiền từ con kênh này mang lại khi đào xong là lợi ích kinh tế khổng lồ mà ai cũng muốn.
Nước nào nắm giữ con kênh này, sẽ nắm được lợi thế kinh tế vận tải biển khổng lồ của nó, cũng như kiểm soát nó về quân sự sẽ có ý nghĩa kiểm soát an ninh của một nửa vùng biển Thái Bình Dương, cùng an ninh hàng hải của toàn bộ các quốc gia nằm dọc theo hải phận Philippines. Con kênh Kra này có nhiều nước nhỏ dính dáng trực tiếp vào, như Việt Nam, Thái Lan, Myanmar. Hay xa hơn chút là Philippines, Malaysia, Indonesia…cũng bị ảnh hưởng ít nhiều qua lại.
Vì Mỹ biết dù nước nào ở khu vực có liên quan đến Biển Đông lấy trọn Biển Đông đi nữa cũng không đến phần Mỹ, nên Mỹ dĩ nhiên cần phải nắm trọn Kênh Kra để cân bằng lợi ích là chuyện phải làm. Nhìn về kênh Kra là nhìn về an ninh khu vực, nếu Trung Quốc nắm được Kênh Kra thì Trung Quốc phá được thế đang bị nắm yết hầu ở eo biển Malacca, do đó Trung Quốc không dễ dàng từ bỏ.
Cũng như Trung Quốc, Mỹ cũng không thể đem quân vào Việt Nam được. Nên còn gì lý tưởng hơn nếu Mỹ hậu thuẫn cho một phe trong đảng Cộng Sản Việt Nam lên cầm quyền và có chính sách thân Mỹ để cùng Mỹ ngăn chặn bành trướng Trung Quốc và cùng khai thác Kênh Đào Kra chia lợi ích cho hai đất nước.
Và đó chính là sự ra đời của “phe thân Mỹ” trong đảng CSVN, từ thời điểm 1986. Khi đảng CSVN thực hiện “Đổi Mới”, bang giao với Mỹ và phương Tây, thì cũng là lúc “phe thân Mỹ” có điều kiện để mạnh dần lên.
Với các cường quốc lớn, chính trị không phải chuyện ngẫu hứng, họ bỏ ra hàng chục năm để hoạch định chiến lược và thực thi là chuyện bình thường.
Kênh đào Kra và Asean
Đến đây các bạn chắc cũng hiểu vì sao tôi nói tôi không muốn bàn về các phe thân Mỹ-thân Trung Quốc ai thua ai thắng ở Đại Hội 12 nữa. Vì dù phe nào thua hay thắng thì sau này hai phe vẫn sẽ tồn tại, có thể yếu đi, mạnh lên trong các thời kỳ khác nhau chứ không bao giờ có thể xóa bỏ hoàn toàn.
Các bước đi bành trướng trong chiến lược Biển Đông và Nam tiến của Trung Quốc thì ai cũng biết nên tôi không bàn. Bây giờ nói về các bước đi của Mỹ trong việc bao vây Trung Quốc và “giữ kênh đào Kra”.
Với Myanmar thì coi như đã xong. Từ một chính quyền quân phiệt thân Trung Quốc (cho Trung Quốc xây ống dẫn nhiên liệu đi ngang lãnh thổ Myanmar), đến nay đã chuyển hóa thành một chính quyền dân chủ sơ khai và cờ hoa chào đón các quan chức Phương Tây, cùng với thực thi dần dân chủ pháp trị.
Tình hình Thái Lan thì bất lợi hơn cho Mỹ. Chính quyền quân sự Thái Lan sau khi lật đổ anh em nhà Thaksin thì lại tỏ ra thân Trung Quốc, nên có vẻ Mỹ sẽ còn nhiều vất vả để gây ảnh hưởng.
Nếu cổng vào của Kênh Kra là ở Thái Lan thì cổng ra là Vịnh Thái Lan của Việt Nam, thành ra việc phe thân Mỹ lên cầm quyền lúc này có tầm quan trọng lớn với Mỹ. Tôi đánh giá Mỹ sẽ không lơ là tình hình chính trị Việt Nam trong giai đoạn này.
Phán quyết của Tòa Tối cao Philippines về việc mở cửa cho tiếp vận và bảo hộ quân sự của Mỹ vào nước này mới vừa công bố cho thấy Mỹ đã giải quyết xong vấn đề Philippines.
Vậy tiếp theo sẽ là đảo Phú Quốc và Cảng Cam Ranh của Việt Nam để bảo hộ một đầu của kênh đào Kra là bước đi liền tiếp theo chăng? Mỹ chỉ có thể đi bước này nhanh chóng nếu ở Đại Hội 12 này phe thân Mỹ lên cầm quyền. Nếu phe này thất thế thua cuộc bầu bán thì Mỹ sẽ mất thời gian hơn, hoặc họ tìm kiếm một giải pháp khác.
Song hành cùng Mỹ là nước Anh. Dấu chân của thủ tướng Anh đi đến đâu, dường như sau đó nước đó từ độc tài chuyển sang dân chủ (Ấn độ và Myanmar là những ví dụ).
Đã ba mươi năm trôi qua kể từ khi nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt gặp bà Thatcher ở Anh thì thủ tướng Anh (một ông mãn nhiệm và một ông đương chức) lần đầu đến Việt Nam. Biết đâu Việt Nam cũng vì thế mà giống như các tiền lệ trước.
Trong các vận trù sách lược lớn đó của Mỹ và các đồng minh, TPP chỉ đáng để xem như một mòn quà nhỏ hơi nặng ký của Mỹ tặng cho đảng CSVN và đất nước Việt Nam. Nó là bằng chứng cho đảng và nhân dân Việt Nam cùng công nhận rằng “chơi với Mỹ” là cùng nhau thịnh vượng và giàu có, còn “chơi với Trung Quốc” thì chỉ nhận được cướp bóc và khốn cùng.
Và vì thời gian trùng khớp trong chiến lược giành ảnh hưởng của hai ông to kể trên, nên Đại Hội Đảng lần thứ 12 trở thành trận chung kết đầu tiên cho hai đường lối.
Nếu một bên thua trong trận này, tương lai sẽ cũng diễn ra nhiều trận đấu khác. Thành ra tôi không quan tâm đến việc ông Y hay ông Z nào đó có bao nhiêu phiếu trong Hội Nghị TW 14.
Với tôi, việc tìm hiểu nguyên nhân sâu xa nào dẫn đến có hai ông này sinh ra, tranh chấp nhau như bây giờ tôi thấy quan trọng hơn. Vì một ngày nào Trung Quốc chưa có dân chủ pháp trị để cùng vươn lên hòa bình với Mỹ thì Việt Nam còn phải giải bài toán đường lối tranh chấp phe phái này.
Trách nhiệm Đại Hội 12
Là công dân Việt Nam, tôi không khoái việc số phận chúng ta phải nằm trong sự tính toán của bất kỳ cường quốc nào kể cả Trung Quốc hay Mỹ. Một Việt Nam có quyền tự quyết là ước mơ tốt đẹp nhưng hiện tại còn quá xa vời vì đất nước còn yếu và dân tộc còn chia rẽ. “Lưu Bị mượn Kinh Châu” là lối thoát duy nhất lúc này.” Kinh Châu” đó là Trung Quốc hay Mỹ thì xin để độc giả tự có quyết định.
Sự tranh đấu nhau giữa đường lối thân Mỹ và thân Trung Quốc đã diễn ra qua nhiều trận giao hữu để nắn gân nhau là các Hội Nghị TW 12-13-14. Hai phe đã quá đủ để hiểu rõ thực lực và đại hội 12 sẽ quyết định. Tuy nhiên tôi xin lưu ý với các đại biểu về dự Đại hội 12 là lá phiếu của các vị rất quan trọng.
Cái gì phải làm thì làm sớm còn hơn làm muộn, mượn Kinh Châu của cường quốc nào có lợi nhất cho đất nước và dân tộc hẳn các vị trong lòng hiểu rõ. Mong các vị thật tâm suy xét quyết định.
Mai này, khi lịch sử đủ thời gian, nó sẽ chỉ ra ai là Trần Ích tắc… mà tôi e rằng sẽ sớm thôi.
Các vị cũng đừng quan ngại là đi với Mỹ sẽ mất đảng.
Đối với Mỹ, họ quan trọng đường lối hơn là con người. Đảng Cộng sản của các vị nếu thật lòng hướng về Mỹ, cùng chia lợi ích với Mỹ trong chiến lược xoay trục Châu Á-Thái Bình Dương thì Mỹ không khờ dại gì đi phá hoại các vị đâu.
Tuy nhiên các vị cũng cần nhớ đến người dân mà thực thi dân chủ pháp trị để dân còn tôn trọng đảng. Sẽ là một bi kịch khác nếu xu hướng “chính quyền cảnh sát hóa” tăng lên. Đại tá Khadafi là một ví dụ sống động.
Những người dân chủ hay quần chúng có chính kiến xin hãy nhớ rằng độc tài cá nhân là con của độc tài tập thể.
Nếu vì sợ đứa con độc tài cá nhân ra đời mà chúng ta “vô tình ủng hộ” cho bà mẹ độc tài tập thể thì e rằng chúng ta sai lầm trong hướng đi của mình
Tôi viết bài này trong một giấc mơ về một dân tộc Việt Nam trong-ngoài đoàn kết và một đất nước Việt Nam dân chủ pháp trị thăng hoa.
Tôi thích châm ngôn của chính trị tư bản, không có bạn bè và kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có đồng minh giai đoạn và lợi ích vĩnh viễn của quốc gia là quan trọng.
Bài viết phản ánh văn phong và thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một nhà tư vấn về pháp lý quan tâm đến các vấn đề nội chính, đường lối, đang sinh sống ở Sài Gòn, bài viết hưởng ứng chuyên đề ” Viết về Đại hội Đảng CSVN lần thứ 12” của BBC Việt ngữ.